"Tạp niệm" is one of the most intensely crazy parts of my life. It's a part of my evolve. If you are here long enough, you prolly have already know that. But if you are new, hellow, welcome.
Back then, just like monika now in VNW23, i was doing a bunch of stuff. I was both the Stage Director & Event-PR leader. And besides doing the design stuff, i wrote stuff too. Back then in MCCM (the music club), we have this joke that our team is too cheesy, cuz we have this funky stuff where at some point we don't care anymore and just throw on the page stupid puns, self-made poetry, personal painful vulnerable story.
Todei, i present to you a few of my funky iconic posts on "Tap Niem" Concert official page lmao. Cheesy af but also it's kinda cute.
- OG Version -
/wordpress/
/prologue/
/og/
Raw/suýt-raw versions of my “tạp niệm”(s) that have been published on page "Concert: Tạp Niệm".
shits from the most chaotic, most vulnerable corner of my mind. Enjoy some sến súa stuff that will not make sense but (probably) will make you feel things.
/eng/
Raw/nearly-raw versions of my "memories" have been published on the "Concert: Tạp Niệm" page.
Shit from the most chaotic, most vulnerable corner of my mind. Enjoy some cheesy stuff that will not make sense but (probably) will make you feel things.
We, a generation of ambitions, hustles, and sadness.
I don't remember the last time I really relaxed, really carefree, and full of dreams (and by that, I mean freely dreaming without having the urge to purge your dream due to harsh reality, imposter syndrome, or dire situations).
Adults will probably laugh when they hear us say things like this. But believe me, it's okay.
I used to believe that I have an old soul, I know it cringes af, but like everyone says that I am. Now, that I’m actually legally an adult, I feel like a baby. Because my theory is, if I were really old, I would be less tired and in pain from trivial things. Like, maybe, hopefully, an adult is supposed to be way more content with life. For that, I feel like a young (childish) little baby because even though I think in a way, I am happy, I love my life, I love studying, I love lifing hard, I love doing what I’m doing, I still cry from time to time on my way home from school because I'm too tired, lonely, frustrated, and scared because I am so stressed and the anxiety drill 2 holes in my brain and sucked out all of my last brain cells, because I hate seeing myself in the mirror, because I feel unfair, or sometimes maybe because suddenly I realize that I don't understand the geometry lesson at all.
But then, the next morning, I woke up again, under the big window flooded with early sunlight, with an aching head and numb limbs. It's okay. So it goes.
Hopefully,
One day, I will find a way to be more peaceful, more “content”.
One day, I will be able to eat normally again, sleep normally, or have a normal hair-washing schedule.
One day, I will meet someone who will make me ready to fall in love, I will love them kindly and not startle whenever they touch me.
One day, I will be able to sit at a cafe without worrying about opening my laptop to work, and I will be able to lie down on my bed and read a book, and drink a nice cute cup of tea instead of coffee on Sunday mornings.
One day, I’ll be okay, my frens, we'll be okay.
from @1234chaoticland
/vn/
Thứ tư, 26/8/2020/CUỘC SỐNG KHÁ LÀ ĐÁNG SỢ CÁC BẠN Ạ NHƯNG KHÔNG SAO ĐÂU RỒI CHÚNG MÌNH SẼ ỔN THÔI/(mn ơi cringe quá mn đừng đọc huhu eo ơi đọc nổi cả da gà ahuhu eo oiiii)
Chúng mình, một thế hệ đầy hoài bão, bận rộn và buồn bã.
Mình không nhớ lần cuối cùng mình thực sự thảnh thơi, thực sự vô lo vô nghĩ và mơ mộng mây trời là khi nào. Người lớn nghe chúng mình nói mấy thứ thế này chắc buồn cười lắm. Nhưng mà tin mình đi, chẳng sao đâu. Mình thấy mình bị già sớm, ai cũng nói vậy, nhưng mà chắc mình cũng không già lắm đâu vì hình như nếu mà thực sự già thì mình sẽ bớt mệt mỏi đau khổ vì mấy điều lặt vặt hơn nhiều. Mình biết mình vẫn còn trẻ (con) vì dù mình rất yêu việc học, rất yêu cái đam mê của mình, rất yêu việc bếp núc nhà cửa, thì cứ đều đặn thi thoảng mình lại khóc một trận ra trò trên đường đi học về vì quá mệt mỏi và cô đơn và ức chế và sợ hãi và thi thoảng còn có thể là vì tự dưng nghĩ lại thì hôm nay trên lớp mình chả hiểu hình không gian một chút nào.Nhưng xong rồi sáng hôm sau mình vẫn tỉnh dậy, dưới cửa sổ to tổ bố ngập nắng sớm, đau điếng đầu óc và chân tay rã rời. Không sao cả, mình sẽ vẫn tiếp tục thôi.Rồi một ngày mình sẽ tìm được cách để bình yên hơn, sẽ đạt được mục tiêu của mình, rồi một ngày mình sẽ bớt buồn.Rồi một ngày mình sẽ ăn lại được bình thường, hoặc ngủ được bình thường, hoặc gội đầu với lịch trình bình thường.Mình sẽ gặp được ai làm mình sẵn sàng lăn vô tình yêu, mình sẽ thương người ta một cách tử tế và không giật mình mỗi khi người ta chạm vô mình.Mình sẽ lại có thể ngồi ở quán cafe mà không bồn chồn lo lắng mở lap ra làm việc, sẽ lại có thể nằm dõi thoi trên giường đọc sách uống nước lọc vào các sáng Chủ nhật.
Rồi một ngày mình sẽ ổn thôi, các bạn ạ, rồi một ngày chúng mình sẽ lại ổn thôi.from @1234chaoticland
(ối dời đất ơi thần linh thổ địa ơi huhu cringe quá ahuhu lmao)
one day, bones and flesh are sheer as glasses, all grievances burdened are just dust burst in flames, buried with soil, memories, and soul is as dried and cold as granite, and sorrows are just abandoned destroyed kingdoms. It's okay, I got hurt, I am at fault.
but
one day
maybe
you float as clouds, wearing your favorite dress and soaking in the air of a tranquil autumn evening. Your smile shines, heart is warm as treasure, opened wounds heal.
no one can hurt you anymore, no one can scar your flesh.
you will calmly tell your brother to walk home by himself after classes and cook your dinner happily, with no worries. Walk a short distance, surrounded by peace and comfort.
no one can harm you, no one can make you scared.
you will happily make friends with new people in strange places.
you will wear beautiful clothes and your mother will compliment you on looking cute.
you will open your heart to love in many different ways.
you will see only beautiful things around you.
you will be loved.
in a different place, where people can learn to respect each other, where people can learn to protect each other.
But for now,
Listen to your mother and dress modestly.
Try to pick up your brother early
Don't come home too late from school alone.
Bring your tools.
Just when you are hurt, don't cry alone.
You are not at fault. Life just owes you a little justice.
from @ilovuallmycuties
/vn/
Thứ bảy, 5/9/2020
/Ở MỘT NƠI NGƯỜI TA KHÔNG LÀM HẠI NHAU/
“Rồi một ngày nào đấy, mình sẽ tan vào cát bụi, và mọi tủi hờn sẽ cháy vào lòng đất, nỗi lòng sẽ nguội lạnh dần và những đau buồn sẽ không còn nữa. Không sao cả, người ta làm mình đau, mình là người có lỗi.
Rồi một ngày…Cậu sẽ đi bình thản trên con đường, mặc chiếc váy yêu thích và tận hưởng không khí trong lành của một buổi tối mùa thu yên tĩnh. Cậu sẽ cười thật tươi, sẽ nhẹ nhõm trong lòng không vướng bận. Sẽ không có ai có thể làm cậu đau nữa, sẽ không có ai có thể làm cậu run sợ.Cậu sẽ bình thản gọi điện bảo thằng em trai tự đi bộ về nhà sau buổi học thêm, tiếp tục nấu bữa tối ngon lành, vui tươi, không chút lo lắng. Vì em cậu sẽ bình tĩnh đi về quãng đường ngắn nhẹ nhàng, chung quanh yên bình mà dễ chịu. Sẽ không có ai có thể làm hại em cậu, sẽ không có ai làm em cậu sợ hãi.Cậu sẽ vui vẻ làm quen với những người bạn mới, ở những nơi lạ.Cậu sẽ mặc đồ thật xinh và mẹ sẽ khen cậu trông thật đáng yêu.Cậu sẽ mở lòng với tình yêu theo nhiều cách khác nhau.Cậu sẽ thấy xung quanh toàn là những điều tốt đẹp.Cậu sẽ được yêu thương.
Ở một nơi nào khác, nơi mà con người ta có thể học cách để mà tôn trọng nhau, nơi mà con người ta có thể học cách để mà bảo vệ nhau.
Nhưng mà bây giờ thì,Hãy nghe lời mẹ và mặc thật kín đáo.Hãy cố gắng đón em cậu thật sớmĐừng đi học về quá muộn một mình.Hãy mang theo dụng cụ bảo vệ bản thân.Chỉ là, khi cậu bị tổn thương, đừng khóc một mình.Cậu không có lỗi. Chỉ là cuộc đời lại một lần nợ cậu một chút công lý.
"If one day I pick up my suitcase and leave again, my mother will nag again, will nitpick directing again, will…”
Mom is like that, she nags a lot. Mom will nag from early in the morning, before she goes to work, about how I don't clean up my books before going to bed, about why I didn't turn off the water heater last night. Mom will nag until late at night, after she comes home and look at the food I made, asking why I boiled the water spinach like that, why I didn't wash the dishes right away.
Mom will nag, asking why I have to study so far away, why I have to go to this school, why I have to take this major, why I have to be like this.
But then my mother silently does the visa paperwork with me, proving financial ability, and brags to her friends about her daughter.
Mom is like that, she likes to direct everyone, everything. Mom enforces her own wants from the smallest things, from how I have to put my shoes, how to hang the clothes, how to arrange things in the fridge. Mom tightens the discipline in every aspect of my life, from how I dress, how I walk, how I talk, to how I choose my career path.
But then one day, mom dares to let go of me into life, let me go to very, very far places, do big girl things.
And
Mom is like that, she cries a lot. Mom cries when my little brother wrote a letter saying he was sad that our parents didn't live together. Mom cried when I passed high school. Mom cried when she watched tear-jerker TV shows on late-night programs.
And Mom cried when I told her I was determined to study far away with the long-term goal of working in many places around the world.
But after crying, she put some homemade cakes in the bag for me to eat before boarding, adjusted my clothes, nagged about how my crop top is too cropped, then waved me goodbye
Today, I sit next to her, again in the airport, with the suitcases.
Leaning on mom, I'm forever her small child. And in five minutes, I will make mom cry again.
(I tried but i think the og vietnamese ver. is still better :<)
/vn/
Chủ nhật, 20/9/2020
(i like this one it's not that cringe i like it hehe)
“Nếu một ngày mai mình lại xách ba lô lên và đi, thì mẹ sẽ lại càu nhàu, sẽ lại chỉ đạo.
Mẹ là thế, mẹ rất hay càu nhàu. Mẹ sẽ càu nhàu từ sáng sớm, trước khi mẹ đi làm, về việc mình trước khi đi ngủ không chịu dọn sẵn sách vở, về việc tại sao tối hôm qua không tắt bình nóng lạnh. Mẹ sẽ càu nhàu tới tận tối khuya, sau khi mẹ đi làm về và dọn cơm nước cùng mình, hỏi sao mình luộc rau sượng thế, sao không rửa luôn đống nồi cho đỡ bừa. Mẹ sẽ càu nhàu, rằng sao mình cho đi học xa thế, sao lại phải học ở cái trường này làm gì, sao lại cứ phải là cái ngành này, sao lại phải như thế.
Nhưng rồi mẹ lặng lẽ đi làm thủ tục visa với mình, đi chứng minh tài chính, và đi khoe với bạn bè của mẹ về con gái mẹ.
Mẹ là thế, mẹ rất hay chỉ đạo. Mẹ quán triệt tư tưởng từ những điều bé nhỏ nhất, từ việc mình phải để giày như thế nào, phơi quần áo ra sao, sắp xếp đồ trong tủ lạnh như nào. Mẹ thắt chặt kỷ cương trong mọi khía cạnh đời sống của mình, cách mình ăn mặc, cách mình đi đứng nói năng, cách mình lựa chọn con đường sự nghiệp. Nhưng rồi một ngày, mẹ dám buông tay thả mình vào đời, để mình đi đến những nơi rất, rất xa nhà.
Và
Mẹ là thế, mẹ rất hay khóc.
Mẹ khóc khi em trai mình có lần viết thư nói rằng nó buồn vì bố mẹ không ở với nhau. Mẹ khóc khi mình đỗ cấp ba. Mẹ khóc khi mẹ xem “Như chưa hề có cuộc chia ly”. Và mẹ khóc khi mình nói với mẹ rằng mình quyết tâm đi học ở xa với mục tiêu dài hạn là được đi làm ở nhiều nơi trên thế giới. Nhưng mẹ khóc xong thì mẹ sẽ nhét vào balo vài cái bánh để ăn trước khi lên máy bay, chỉnh lại vạt áo cho mình, rồi vẫy tay chào mình.
Ngày hôm nay mình lại ngồi cạnh mẹ, bên cạnh là vali.
Dựa vào mẹ, mình lại bình yên, và năm phút nữa, mình sẽ lại làm mẹ khóc.”
It's not about being weak or fragile, nor is it just a mere fantasy for those who dream – Love is meant for the brave.
So independent, too rational, somehow just a careless little slip, I met your eyes. And suddenly, I found myself willing to let this patched-up heart burst into flames.
And so I fall
Defensively, into the messy depths of my heart.
In the midst of my bustling life, I find myself wanting to act foolishly when I see you, wanting to ignore all reason and fighting, clinging to life. Love is vulnerable, I just gave my whole to it. Perhaps it's not just because of my affection, but because of you, I remember the importance of finding joy, no matter how small, in life.
Because of you, being a hopeless romantic feels like being a hopeful idiot. A brave. A foolish heroin. And I smile in the adversity of my own insanity.
Because of you, I remember that I must stubbornly believe in what I am supposed to believe in.
(this one tried so hard too but i think the og vietnamese ver. is still better :<)
/vn/
Thứ hai, 19/10/2020
(imma die why am i cringe - but at the same time i love this one so much lmao)
/FOR A HOPELESS ROMANTIC/
Không hề là những mềm mỏng yếu đuối, cũng không hề chỉ là chút phù phiếm cho những người đang mộng - tình yêu, là điều dành cho những người dũng cảm.
Một cái tôi quá độc lập, quá lý trí, chỉ một chút lơ là mà gặp em, để rồi lại thấy mình sẵn sàng làm trái tim vốn đã chắp vá này lại cháy thành tro tan tác.
Vậy là tôi cứ thể rơi vào đáy lòng mình một cách không phòng vệ.
Giữa đời tôi hối hả, tôi thấy mình lại muốn cười ngây ngốc khi gặp em, lại muốn kệ mọi lý lẽ mà chiến đấu, mà bấu víu vào cuộc đời. Tình cảm vốn là điều gì thật mong manh, nên tôi chẳng sợ gì nữa. Có lẽ không phải chỉ vì chút ít tình cảm bé nhỏ của mình, mà bởi, vì em, tôi nhớ ra điều quan trọng là phải luôn tìm được chút niềm vui, dù là nhỏ nhất, trong đời.
Vì em, tôi nhớ ra rằng mình luôn phải cố chấp tin vào những điều mình tin.
/epilogue/
/og/
Chào cả nhà :) ừ đấy somehow thay vì làm văn/làm toán/viết reclet/viết luận thì mình lại ngoi lên đây (tại you đấy tmp no fun bro).
Đây là chút văn vẻ để đời của mình trên ‘chiếc thùng rác cảm xúc có tổ chức’ của mccmvanveteam, sắp xếp theo thứ tự thời gian, cực kì personal và vulnerable nhưng mà vì chúng mình cùng như thế nên là có sao dâu nhỉ :))
Mình chỉ muốn nói là mình đang dần ổn hơn (hay ít nhất là mình đang tự kỷ ám thị như thế :)), you know dat, fake it till you make it) và mình mong mọi người cũng vậy.
Thanks rấc nhìu nếu mọi người đã đọc đến tận dây/ủng hộ Tạp Niệm/ửng hộ mình/ủng hộ MCCM/ủng hộ BĐH K52/… :) Hẹn mọi người tại sản phẩm nào đấy tiếp theo của mình, khi nào đấy mà mình có đủ tiền để xây chục cái lâu đài trên sân khấu cho team biểu diễn, nka <3
/eng/
Hello everyone :) Instead of writing an essay/math problem/retrospective/essay, I'm here (because you know, it's not fun bro).
This is just a little piece of writing for myself on the 'organized garbage can of emotions' of the mccmvanveteam, sorted by chronological order, extremely personal, and vulnerable, but because we're all the same, it doesn't matter, right? :))
I just want to say that I'm slowly getting better (or at least I'm deluding myself like this :)), you know dat, fake it till you make it), and I hope you guys are too.
Thanks a lot if you've read this/followed Tạp Niệm/supported me/supported MCCM/supported BĐH K52/… :) See you guys in my next product, whenever that is, when I have enough money to build ten castles on stage for the team to perform in, nka <3
P/s:
Hello, this is me in 2023. Lmao, I laugh so hard at the shits I wrote but like, have I always been this chronically insane and dramatic :)? Cute but concerning. Uhm, one onegai is please don’t laugh at me :) I know I’m cringe, but like, you know, uhhh, don’t :).
Ohm, I added the og version on top. All that you are reading right now has touches of editing in one way or another. For the English readers, I’m sincerely sorry that tbh some of the English part I feel like I do not have enough English to fully convey the gist of the Vietnamese version. But you know, maybe it’s not that deep (ugh it’s that deep I'm just fooling myself).
As you can see, I have always been this sentimental about my events babies, I am heavily attached physically, mentally, and spiritually. SO… get ready for some cringy misty stuff about VNW23 coming soon.
okie.
tenkyou.
no hate ples.
P/s 2:
Bonus - one of the most absolute unhinged shits I ever birth back then (for context, this is the teaser for the plot of the Concert. Even though no one really understood wtf is going on, we posted anyway cuz we can :>):
If you read all the way till here, tenkyou, that's so cute and nice.
Comentarios